Sau đó Sa Lực Sĩ chen người tới, bắt đầu đấu cận chiến với Ôn Văn.
Chiêu thức của hắn rất quái dị, mỗi quyền mỗi cước đều có uy lực kinh người, hơn nữa tựa hồ vẫn đang sử dụng một vài kỹ năng khá mạnh.
Kỹ năng này làm Ôn Văn không thể phát huy được sức mạnh, hoàn toàn bị Sa Lực Sĩ đè ép, kiếm dài Hàn Băng căn bản không chém vào được người người này.
Mặc dù thực lực và tốc độ của Ôn Văn đều trên Sa Lực Sĩ nhưng vẫn bị miễn cưỡng dính vài đòn tấn công, trên người cũng đau đớn không thôi.
Không hổ là cường giả Tai Nạn thượng tự, cho dù thực lực bị tạm thời rơi xuống trung tự thì cũng rất khó đối phó!
Vì thế Ôn Văn cất thanh kiếm dài đi, không sử dụng kiếm chiêu nữa.
Xét về kỹ xảo cận chiến thì Sa Lực Sĩ mạnh hơn Ôn Văn rất nhiều, tiếp tục chiến đấu như thế thì cũng chỉ bị Sa Lực Sĩ đánh như bao cát mà thôi, mà Ôn Văn không chỉ có mỗi cách chiến đấu cận chiến.
Vì thế anh kéo giãn khoảng cách, mái tóc dài bay lượn, sợi tóc bền chắc tạm thời hạn chế phạm vi hành động của Sa Lực Sĩ.
Tiện tay Ôn Văn lôi ra hai món vũ khí lớn.
Phật Thuyết Galting và ống phóng rốc két Đạn Vân Bạo của cô bé quàng khăn đỏ!
"Quái vật, hiện giờ thời đại đã thay đổi rối"
Ôn Văn cười gằn bóp cò súng, Đạn Vân Bạo nổ tung gần chỗ Sa Lực Sĩ, nhưng quanh người Sa Lực Sĩ nháy mắt lại bị ngọn lửa bao phủ, uy lực mạnh mẽ của nó làm Sa Lực Sĩ vì không thể tránh được mà làn da trở nên nứt toát.
Chẳng qua khi ngọn lửa tản đi rồi, Sa Lực Sĩ vẫn như cũ đứng ở đó, tuy đã bị thương nhưng hắn cũng không vì thế mà mất đi sức chiến đấu.
Cho dù bị siêu năng lực của 'Hoa Hồng Đỏ Thẫm' trong cơ thể ảnh hưởng, sức chống đỡ của cơ thể hắn vẫn vượt xa cường giả trung tự!
Sa Lực Sĩ thở hổn hển, mắt đỏ ngầu nhìn Ôn Văn, cuồng nộ gần như mất đi lý trí.
Bom! Lại là một loại bom có uy lực không nhỏ!
Quả bom màu đỏ khi nãy khẳng định cũng là do tên này sắp đặt, hắn thế mà lại bị một tên trung tự hành cho chật vật đến thế!
Vì thế trên người Sa Lực Sĩ một lần nữa phình to thêm một vòng, cuồng bạo xông về phía Ôn Văn, mỗi bước chân đạp lên mặt đất đều trực tiếp giẫm ra một cái hố to, khắp nơi trong tầm mắt Ôn Văn đều là tàn ảnh của người này.
Ôn Văn chỉ có thể vừa lui về sau vừa vác thùng chứa đạn Phật Thuyết Galting không ngừng nã đạn về phía Sa Lực Sĩ.
Trọng lượng của thùng đạn cũng nhẹ đi rồi, bên trong không còn bao nhiêu viên đạn, mà Sa Lực Sĩ thì vẫn tràn đầy sức sống như cũ, Ôn Văn lại phải chèn thêm Đạn Vân Bạo thì hắn mới hoàn toàn an tĩnh.
"Tên này sao lại giống như một con trâu hoang thế nhỉ!"
Ôn Văn sợ hãi nhìn Sa Lực Sĩ nói, nếu không phải nó bị Đạn Vân Bạo kích thích tới mất lý trí, điên cuồng muốn cứng chọi cứng thì Ôn Văn thật sự không dễ dàng bắt hắn như thế.
Hơn nữa nếu Sa Lực Sĩ muốn chạy, Ôn Văn cũng chưa chắc có thể đuổi kịp.
Nhưng bây giờ hết thảy đều đã kết thúc, hắn không còn cơ hội hồi phục nữa rồi.
Ôn Văn thu Sa Lực Sĩ vào trong trạm thu nhận, hoàn toàn cắt đường lui của hắn.
Có điều Sa Lực Sĩ bị Ôn Văn đánh cho không còn hình người, còn bị trúng độc, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn không thể sử dụng được.
. . .
Trung tâm thành phố, bên dưới tòa nhà Sarupol đang đứng đã biến thành một mảnh hỗn chiến.
Hiện giờ nơi này đã sớm không phải là Khủng Điệp và Thú Dữ chống chọi chiến đấu nữa rồi, tám siêu thợ săn có mặt lúc ban đầu, ngoại trừ Ôn Văn và Ẩn Thứ thì sáu người còn lại toàn bộ đều ở nơi này chống lại đám quái vật kia.
Trừ bỏ bọn họ thì còn có vài siêu thợ săn tới sau như Sở Vĩ.
Có điều bên phe người cá cũng không dễ trêu, chúng cũng có quái vật trung tự và hơn quái vật hạ tự, cho dù Sarupol không ra tay thì cũng đủ ngang lực chiến với siêu thợ săn.
Một lượng lớn người siêu năng chiến đấu làm vùng xung quanh hoàn toàn trở thành một đống phế tích, nơi này hiển nhiên đã trở thành trung tâm chiến đấu của thành phố Hóa Sơn.
Vốn Sarupol còn có thể bình tĩnh đứng bên trên xem cuộc vui, dự tính lưu thể lực lại để đối phó Ngô Vọng.
Nhưng nhìn thấy đóa hoa yêu diễm khổng lồ kia, trong lòng Sarupol dâng lên bất an mãnh liệt, trên đất liền này nguy hiểm nhiều hơn hắn tưởng.
Hắn không định đứng xem diễn nữa, sớm kết thúc chiến đấu rồi bắt lấy Ngô Vọng mới là chuyện hắn phải làm.
Vì thế một dòng nước bao vây lấy Sarupol, đưa hắn tới chiến trường.
Nhóm siêu thợ săn vẫn luôn đặt lực chú ý lên người Sarupol, thấy hắn bắt đầu có động tác thì tất cả đòn tấn công lập tức dồn qua.
Đạn, ngọn lửa, bươm bướm màu xanh lá, xe tải bị ném bay tới, đủ loại đòn tấn công ly kỳ cổ quái đều bay tới chào hỏi Sarupol.
Thế nhưng Sarupol chỉ hừ nhẹ một tiếng, dòng nước vây xung quanh hắn đã hoàn toàn ngăn cản những thứ đó, theo va chạm của dòng nước và những đòn tấn công kia, nhiệt độ xung quanh chợt tăng cao.
Tiếp đó, Sarupol quay sang vung tay về phía đám người, bắn ra mấy mũi tên nước.
Khủng Điệp nhẹ nhàng né tránh, Thú Dữ dùng tay phải đỡ đòn, cho dù chiến đấu lâu như vậy mà cánh tay phải của hắn cũng chưa từng chịu thương tổn, lúc này chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện vết thương, hơn nữa da lông cũng có dấu hiệu bị cháy sém.
Sở Vĩ trực tiếp bị mũi tên nước này hòa tan một tay, hắn kinh hãi nhìn Sarupol rú lên: "Gặp quỷ rồi, thứ này thật sự là nước sao?"
"Nước sôi là một trăm độ, dung nham màu đỏ sẫm cũng chỉ có năm mươi sáu độ, mà dòng nước này chỉ sợ phải đạt tới một ngàn độ, điều này căn bản là không có khoa học!"
Khủng Điệp dùng vẻ mặt kỳ quái liếc nhìn Sở Vĩ, tìm kiếm khoa học trong thế giới người siêu năng, đầu óc của hắn không phải có vấn đề chứ?
Hơn nữa nói tới không khoa học, cơ thể bất tử của hắn mới thật sự là không khoa học...
Sau khi Sarupol đáp xuống đất, tất cả quái vật ở xung quanh lập tức tản ra hết, chúng nhe răng cười với nhóm siêu thợ săn, đám người này xúi quẩy rồi.
Nếu Sarupol đã tự mình ra tay thì bọn chúng không cần xen vào, bị cuốn vào đòn tấn công của vị này thì hết vui, tử trạng khi bị vị này giết chết thực sự rất thảm khốc, bọn chúng mới không muốn thế.
Sarupol trừng cặp mắt cá chết, môi cá khép mở nói: "Tao không muốn chơi tiếp nữa, vì thế đám nhân loại ngu xuẩn bọn mày... chết cả đi."
Không có dạo đầu, không có báo trước, một dòng nước nóng rực dạng vòi rồng từ dưới chân Sarupol xuất hiện, một lượng lớn hơi nước lấy hắn làm trung tâm mà tỏa ra.
Số hơi nước này hóa thành sương trắng bao phủ xung quanh, bóng dáng Sarupol biến mất trong không khí, hơi nước chính là chỗ ẩn thân tốt nhất của hắn.
Khác với sương mù bình thường, nhiệt độ của sương mù này cao tới mức có thể chưng chín người bình thường, nhóm siêu thợ săn giống như đang đứng sát miệng núi lửa vậy, chỉ chống đỡ nhiệt độ thôi cũng đã phí rất nhiều sức lực.
Chứ nói chi là nhận ra phương hướng mà điều tra hành tung của Sarupol.
Sarupol ở trong làn sương mù như ẩn như hiện, âm thanh không thể định vị được vị trí truyền tới: "Đây là Võ Đạo Phí Thạch, sức mạnh mà chỉ có tộc Zeoshi cấp cao mới có tư cách sở hữu, tao sẽ giết chết đám bọn mày."
Nói xong, một tiếng hét thảm truyền tới, là âm thanh của một siêu thợ săn hạ tự, hắn bị Sarupol tập kích!
Thú Dữ hiểu được, tiếp tục như vậy thì bọn họ sẽ từng người bị đánh chết hết, hắn lập tức rống to: "Mọi người lấy tôi làm trung tâm, tụ lại một chỗ, mỗi người phụ trách một hướng, đề phòng hắn đánh lén!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo